Tôi bắt đầu hít thở để chuẩn bị kỹ cho điệu xoay cuối cùng. Bất giác tôi nhìn thấy phía dưới hàng ghế khán giả một khuôn mặt quen thuộc, hoang đường như đang lạc vào một bối cảnh nào đó trên phim.
Mắt tôi càng nhòe nước, khiến tôi phải căng mắt lên để mới có thể xác nhận người ngồi tít dưới hàng ghế cuối chắc chắn là anh ấy. Đã trở về, hơn nữa còn ngồi ở ngay trước mắt tôi.
Khi đó, tôi tự nhủ mình không được thất bại, chỉ được thành công. Khi đó, tôi tự nhủ rằng nếu thất bại, nghĩa là mãi mãi sẻ chỉ chạy theo phía sau cậu ấy. Mãi mãi chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu ấy, mãi mãi chỉ là người bị anh ấy khước từ, rồi vứt bỏ, mãi mãi chỉ như thế…
“Này, tôi thích anh đấy, thích anh thì đã sao?”
“Không sao cả, nhưng tôi không quan tâm”
“Ai cần anh quan tâm cơ chứ, tôi thích là được!”
…
“Tôi theo đuôi anh thế này, có phải anh thấy tôi vừa kém cỏi, lại vừa buồn cười đúng không? Được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên thích anh, lại còn thích lâu như thế, cũng không nên theo đuôi anh!”
“Đừng khóc, xin lỗi em, tôi sai rồi!”
“Anh làm gì mà sai, rõ ràng anh ghét tôi như thế cơ mà, chỉ có tôi là không biết xấu hổ, không có tự trọng nên theo anh!”
“Không phải như thế, thực ra… tôi… cũng thích em … rất thích, rất thích…”
…
“Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, càng hy vọng chưa bao giờ quen biết cô…”
…
Đoạn ký ức tưởng như đã bị thời gian vùi lấp bất chợt trở lại rõ mồn một. Người ngồi tít dãy ghế cuối cùng của hàng ghế khán giả, người mà vì ánh đèn led rọi lên sân khấu làm mắt tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh ấy. Bất giác, sự hiện diện ấy, đã khiến tôi bị tổn thương sâu sắc.
Ngày hôm đó, tôi ngã. Điệu Hồ thiên nga không thể hoàn thành, và tôi lại tiếp tục thua cuộc. Thua cuộc với Thành, và quan trọng nhất là với chính mình. Tôi lại để người đã từng làm tôi tổn thương, có cơ hội khiến tôi vấp ngã một lần nữa.
Ngày hôm đó, tôi không thể khóc, chỉ trơ khốc nhìn cảm xúc dồn thành những khối lớn trong tim, đè nén khiến hô hấp trở nên khó nhọc.
Thành đứng trước cổng ra vào đợi tôi. Khi tôi bước ra chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh có vô vàn cảm xúc. Tôi đã từng khao khát nhìn thấy gương mặt này giữa một biển người lạ lẫm va chạm nhau trên những con phố, tôi đã từng muốn gặp anh ấy để nhận lỗi, để níu kéo, để nói rằng chúng tôi không thể buông tay nhau, nhưng kết cục vẫn là biến mất không dấu vết.
Cho đến bây giờ, mọi chuyện tưởng như đã được thời gian chôn vùi một cách hoàn hảo, thì anh ấy lại xuất hiện, đào xới thêm một khoảng ký ức, để vết thương của tôi lộ hết ra ngoài.
- Linh… em…
- Chào anh, có việc gì không vậy?
- Em… vừa nãy ngã… có đau lắm không?
- Chỉ một chút thôi, tôi quen rồi, cảm ơn anh!
- Đừng coi anh như người xa lạ như thế? Nhìn em thế này, anh đau lòng lắm…
- Đau lòng? Tôi còn quên mất là anh còn biết đau lòng, nhưng lòng trắc ẩn của anh mang ra không cần thiết rồi.
- Thực ra anh vừa về được một tuần, anh muốn gặp em để giải thích, ngày trước, tất cả chỉ là chuyện hiểu lầm…
- Rồi sao?
- Xin lỗi em, chỉ vì hiểu lầm mà anh đã để em lại một mình…
Không phải là để lại một mình, mà thực chất là bỏ rơi. Chúng tôi đã có một quãng thời gian kẻ chạy trước, người đuổi theo. Đến lúc tôi cảm thấy dường như mọi sự cố gắng bắt đầu trở nên vô dụng, thì anh lại chìa tay ra. Có lẽ cho đến giờ tôi đã hiểu được câu nói, càng yêu nhiều thì càng khổ đau. Ai yêu nhiều hơn, có nghĩa là phải chấp nhận chịu tổn thương nhiều hơn.
- Chuyện đó, tôi quên lâu rồi, anh đừng nhắc lại nữa!
- Không phải, thực ra anh chỉ muốn… Linh, em cần biết mọi chuyện!
- Anh yên tâm, tôi không oán trách gì anh, cũng không ân hận về khoảng thời gian khi đó. Những gì đã xảy ra, không thể vì vài câu nói bây giờ mà coi nó như chưa từng.
…
Bảo Thanh tìm đến tôi với khuôn mặt lã chã nước mắt. Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi chỉ sợ buông tay ra là sẽ ngã.
Cô ấy đến, và nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.
Hóa ra, chúng tôi đã cùng yêu một người, và cùng bị người ấy làm tổn thương. Chỉ có điều, khi sự lựa chọn cuối cùng của người ấy là tôi, Bảo Thanh đã làm tất cả để ngăn chuyện ấy lại. Kể cả việc gây ra hiểu lầm giữa chúng tôi, kể cả việc kết bạn cùng tôi. Cô ấy đã làm tất cả những việc đó, và coi như không hề biết chuyện gì, không tò mò về cuộc sống của tôi, câu chuyện của tôi. Hóa ra là bởi vì, cô ấy đã biết tất cả.
Vốn dĩ là những chuyện đau lòng, nhưng lại hóa thành hoàn cảnh trớ trêu. Chúng tôi, ở tuổi 20, đã gây tổn thương cho nhau như thế nào?
- Xin lỗi mày, vốn dĩ là do ích kỷ, bởi vì biết anh ấy không hề yêu tao, nhưng vẫn cố giữ anh ấy ở lại!
- Mày không cần nói nữa!
- Bởi vì không thể để anh ấy đến với mày, bởi vì căm ghét và đố kị, bởi vì sai lầm không thể dừng lại, tất cả, đều là do tao. Bây giờ anh ấy về rồi, anh ấy đã biết hết mọi chuyện, nếu không nói ra trước, có lẽ tao sẽ vĩnh viễn mất mày…
- …
- Tao đã mất người tao yêu nhất, không thể lại mất người bạn duy nhất trong đời… Linh, ban đầu là vì muốn tiếp cận mày, nhưng thật sự bây giờ tao không còn suy nghĩ nào khác. Linh, hãy tin tao!
…
Tôi đến phòng tập, mắt cá chân bị thương lần ngã trước vẫn đau nhói mỗi bước di chuyển. Đau đến nỗi nước mắt cứ chảy liên tục, đau đến nỗi bàn chân kia dường như sắp không còn là của tôi nữa.
Nhưng trái tim tôi bắt đầu đập chậm lại. Việc biết được toàn bộ sự việc, hóa ra không đau đớn như tôi vẫn tưởng. Trái lại, với tôi mọi chuyện đã bắt đầu trở thành quá vãng, một thứ hồi ức trong quá khứ.
Có người đã từng nói với tôi, đừng vì những người đã ra đi mà nuôi đau khổ, cũng đừng vì một lần sơ sẩy mà khư khư giữ chặt vết thương, không cho nó liền sẹo.
***
Hội đồng giám khảo vẫn cho tôi cơ hội cuối cùng để thay đổi kết quả. Ngày hôm đó, cả Bảo Thanh và Thành cũng đến xem. Tất nhiên, tôi không cố chấp chọn Hồ thiên nga nữa, bở